Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Trò đùa - Tình yêu

1. Anh không còn thiên chức của một người đàn ông nữa rồi em ạ! Bởi thế, anh nghĩ là chúng mình nên chia tay ở đây. Anh không muốn em phải khổ vì anh.

- Rồi sao nữa?

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Hạc Giấy



Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao nhiêu chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp một ngàn con hạc giấy để tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.

Chia Sẻ Nỗi Đau



 Trong cuộc sống chúng ta đã từng hoặc sẽ có lúc phải an ủi một người nào đó đang đau buồn. Đó là vai trò quan trọng của một người bạn tốt. Câu hỏi tôi thường nghe nhất trong những dịp như thế là: “Tôi nên nói gì đây?” 

Ai hơn ai?

Trong một khu vườn tuyệt đẹp kia có nhiều loại hoa đua nhau khoe màu tranh sắc: Hoa Hồng, hoa Hướng Dương, hoa Vạn Thọ, hoa Cúc, kể cả vài cụm bông Móng Tay và bông Mười Giờ. Một ngày kia, có người đến nhìn ngắm những bông hoa đẹp, rồi lấy một cây thước ra đo chiều cao, chiều dài cũng như đếm số các nụ hoa. Xong ông ta bỏ đi.

Câu Chuyện Về Con Ruồi

Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó! Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng! Thế là mọi chuyện bắt đầu.

Ta Sinh Ra - Vươn Đến Trời Cao!



Câu chuyện sau đây của một tác giả khuyết danh nhắc ta nhớ rằng một hình ảnh tự kỷ mà lành mạnh đôi khi có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc sống:

Cha tôi!

Dưới đây là lời chia sẻ chân thành của một bạn trẻ người Trung Hoa về chính người cha ruột của mình. Bài viết được đăng trong tạp chí Độc Giả Văn Trích...

Tôi rất sợ người khác trông thấy tôi đi cùng với cha tôi, chính là vì ông bị thọt chân, mà người lại thấp bé, khi bước cứ phải vịn vào cánh tay tôi. Thật khó khăn lắm chúng tôi mới giữ được nhịp bước. Ông bước đi, vừa tập tễnh, lại vừa xiêu vẹo, khiến tôi rất là bực mình. Do vậy, dọc đường tôi và cha tôi rất ít khi trò chuyện. Lần nào cha cũng nói: “Con cứ đi đi, cha sẽ theo kịp bước chân con mà...”