Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Viết cho giọt sương trên cánh hoa Mimoza


Anh hôm nay lại viết, viết cho một giọt sương long lanh trên cánh hoa Mimoza Đà Lạt. Sao anh không viết cho em? Anh không thể, bởi anh đã mãi lặng nhìn đôi mắt em, đôi mắt vời vợi của mặt nước hồ thu trong xanh, phản chiếu cả bầu trời thăm thẳm, lãng đãng mây trắng trôi, lãng đãng một ánh nhìn bất chợt mà nhuộm hồng, nhuộm tím cả hồn anh, biến anh thành cánh chim chấp chới trong bầu trời - mắt em…

Anh không đủ bút lực để viết cho em, viết về em, bởi em đã làm anh choáng ngợp. Cái choáng ngợp của một cánh buồm lẻ loi trên biển biếc cứ dạt dào những con sóng. Anh tròng trành, nhỏ bé trước trùng khơi, vừa thích thú vừa sợ hãi. Nỗi sợ hãi mất em, như mất bầu không khí trong lành để hít thở hằng ngày, hằng đêm. Em như vừa có thực vừa như không có thực. Một giấc mơ có ngọn nguồn suối nước róc rách, ngọt ngào, đầy ắp tiếng chim lảnh lót, rực rỡ sắc màu ngàn hoa, hương bay khi thoang thoảng, khi ngào ngạt; và những chiều ríu rít em cùng đám trẻ con thả diều, tà áo, mái tóc vờn bay trong lồng lộng gió núi; và những đêm ánh trăng bao la, trăng vỡ dập dềnh trôi với mây bay đáy nước, lấp lánh như nụ cười em, nụ cười sáng trong, vằng vặc như ánh trăng; và những bình minh bừng thức dậy với muôn ngàn âm thanh, với tia nắng đầu tiên đùa giỡn bao giọt sương còn lại trên lá, trên hoa, xào xạc sương rơi trong tâm hồn chứa chan nhung nhớ…

Vậy là anh tự nhủ, một giọt nhỏ, một giọt thêm mỗi ban mai thức dậy, mình phải làm một việc gì tốt đẹp, có ích cho chính mình, cho cuộc đời. Hãy như con ong mê mải bay đi tìm nhụy hoa, để hiến tặng cuộc sống mến thương những giọt mật ong ngọt ngào thơm lành; đừng như con bướm lượn lờ, rong chơi, mang cho đời… mật bướm!

Nếu một giây phút nào đó, em chợt nhớ đến anh, em cứ lặng nhìn giọt sương trên cánh hoa. Giọt sương nhỏ bé lắm. So với sự kỳ vĩ, vĩnh hằng của đất trời, của vũ trụ, anh cũng nhỏ bé chỉ như giọt sương thôi. Nhưng anh hằng tin mình không bao giờ mất đi, những giọt sương anh bay lên tan ra, thành nước, thành suối, thành sông. Nếu anh là giọt sương ban mai, anh xin tan ra dưới bàn tay em, tan trên má em, trên môi em. Một đêm nào cô đơn, em hãy nâng cánh hoa, áp lên má em giọt sương đêm, rồi tự hỏi trái tim mình. Trái tim em sẽ mách bảo rằng hãy nhấp môi giọt sương trên cánh hoa…

Anh viết cho giọt sương long lanh trên cánh hoa Mimoza, bởi đó là giọt tâm hồn anh. Giọt sương nhỏ bé lắm, nhưng em hãy nhìn kỹ xem, trong giọt sương phản chiếu cả bầu trời khi bình minh lên, với những làn mây vấn vít đỉnh núi, làn mây thủ thỉ kể em nghe chuyện tình Liang Biang, với những thác nước trắng xóa rì rào, với những vườn, những đường, những nhà nở đầy hoa rạo rực sắc hương, bãng lãng sương mờ vấn vương những bóng thông xanh bạt ngàn vi vút gió… Tất cả bên em, tôn dáng hình em, ngân nga khúc nhạc tâm hồn em, tạo một vẻ đẹp kiều diễm, huyền ảo trong giọt sương ban mai anh dâng tặng cuộc sống!

Mimosa_ (Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét