Cha ơi! Không biết từ ngày nào đầu tiên trong cuộc đời của con được gọi tiếng thân thương ấy. Cha đã dành thời gian âu yếm chăm sóc mẹ trong những ngày cưu mang con, trong lòng mẹ con đã hiểu phần nào trái tim cha yêu thương con, và vì thế con học được bài học ấy từ rất sớm trong cuộc đời. Những đứa con của cha được mẹ sinh ra, đứa nào cũng mạnh khỏe, tinh thần mạnh mẽ, vui tươi giữa muôn vàn khó khăn của cuộc sống.
Nhớ nhất những lúc chúng con mỗi đứa lớn lên trong tuổi dậy thì, nhiều chứng tật trái ngang, dường như cha đã hiểu những chứng tật khó khăn vượt qua trong lứa tuổi ấy. Con còn nhớ, ngày ấy, gia đình đầy những khó khăn, con lớn lên cũng phụ giúp cha công việc đồng áng. Trời trưa nắng như đổ lửa, cha bảo con ra giúp cha nhặt cỏ, con đã sửng cồ cãi lại lời cha, con phân bua bao điều mất lòng cha, con nói cha gian ác, đày đọa các con của cha, đặt bao điều đau lòng cha, nhắc lại sự sai sót của cha, tại sao đem các con của cha đày đọa nơi đồng khô cỏ cháy này. Hôm ấy, con nhớ cha đã lặng lẽ im lặng nghe con lên án cha. Rồi tình cờ sau đó con lại thấy cha âm thầm gạt nước mắt, xua đi nỗi buồn và cha bảo con, thời buổi nó như thế chứ cha có muốn đâu? Con nào có hiểu nhưng khi thấy cha lau nước mắt lòng con lại rất hối hận, xin lỗi cha. Cha cười và nói, sau này con sẽ hiểu.
Thời gian cũng năm đó, cha chịu án đi cải tạo như bao nhiêu người cha khác, lúc này các con của cha mới thấy rất thương cha. Con nhớ, ngày ấy, các anh em con, mỗi đứa cố gắng dành dụm gì đó mua tặng cha những món quà, khi mẹ đi thăm cha, các em con có đi với mẹ, về kể lại bao điều nhắn nhủ cho anh em con. Lúc nào cha cũng nhắc đến một câu, các con hãy mến Chúa, yêu thương nhau và cố gắng học hành và phụ giúp mẹ. Chúng con đứa nào cũng cố gắng vâng lời cha, mong ngày cha sớm trở về.
Rồi ngày ấy cha cũng được trả về, điều đầu tiên là cha đưa tất cả anh em chúng con về Sàigòn, lo cho chúng con đi học. Một mình cha cáng đáng công việc nặng nhọc, cha chạy xích lô, mẹ buôn bán thúng gạo, thúng bắp. Các con mỗi người mỗi việc phụ cha mẹ, những lúc đi học về, đôi khi thấy cha đang gò lưng mệt mỏi chở khách trên đường, hoặc có khi thấy cha ở góc ngã tư đang ngồi lần hạt chờ khách trên xe. Con cứ nhớ mãi những hình ảnh ấy, mong mình mau lớn để phụ giúp cha, để cha được nghỉ ngơi. Ước mong ấy cũng lâu lắm chúng con mới phụ giúp phần nào được, ba chạy xe ít đi, mỗi anh em mấy tiếng tranh thủ chạy xe giúp cha. Cuộc sống êm ả trôi qua cho đến ngày chiếc xích lô bỏ xó, cha cũng kiệt quệ sức khỏe, các con cha đã bắt đầu bước vào cuộc sống với đời.
Những ngày ở nhà với cha, sau khi đã ra trường đi làm việc, các con mỗi đứa một ít gửi cha tiền tiêu xài, có khi đám tiệc hay bỏ giỏ nhà thờ nhiều cha thiếu tiền ngỏ lời xin chúng con. Con cứ nhớ mãi, bàn tay nhận tiền của cha, thấy bổn phận làm con của mình áy náy thật không yên, tại sao, con lại quên hoặc chẳng gửi cha món tiền nhiều hơn, để cha dùng vào nhiều việc hữu ích như cha vẫn thường làm. Nhưng lúc đó, anh em chúng con thực cũng chẳng có nhiều.
Đến hôm nay, cha nằm bệnh với tuổi già nhiều căn bệnh, cha không cần tiền nữa, có gửi cha cha vẫn không nhận. Cha lại dạy cho chúng con bài học khác quan trọng hơn, tín thác vào Thiên Chúa trong mọi sự. Cha không lo âu có tiền hay không có tiền chữa bệnh, tới đâu thì đã có anh em chúng con, cha sớm chiều đọc kinh, cầu nguyện cho các con của cha. Thỉnh thoảng, con ngủ lại tối ở nhà, cha thường hay bắt đi ngủ sớm, sáng mai dậy còn lo đến nhà thờ. Bây giờ trong lúc tuổi già suy yếu, cha vẫn quanh đi từ giường xuống bếp, chúng con thì chạy lăng xăng, mọi nơi, kể cả nơi nước ngoài xa xăm. Có lần các em mời cha mẹ sang nhà các em chơi ở Úc, ở Mỹ, cha mẹ vẫn lặng lẽ chối từ, chỉ sợ phiền hà các con khi tuổi già sức yếu. Rồi hôm đứa út đi ra nước ngoài định cư, cha tiễn đưa nó tới chân cầu thang, cha nhìn nó lặng lẽ, mấy anh chị em của đứa út thì rơm rớm nước mắt, thương nó từ nay phải nỗ lực một mình để sống, cha chỉ nói một điều nhắn gửi, ráng sống ngoan đạo. Sau bốn năm, đứa út về thăm cha mẹ lần đầu tiên, nó báo nhiều tin vui, cha cũng chỉ quan tâm một điều, nó còn giữ đạo tốt lành không? Và hôm nó ra đi, lại một thân mình lặng lẽ, anh chị em đều thương nó, vẫn như ngày nào, trước khi ra xe đến phi trường cả nhà quây quần đọc kinh, xin Chúa chúc lành, đứa út lại đến xin cha ban phúc lành cho nó và nó mạnh dạn kéo vali để đi trong lúc cả nhà đang thổn thức. Hết tiễn đứa con này và rồi gia đình anh chị khác ra nước ngoài để sinh sống, cha vẫn ban phúc lành cho từng đứa con và những đứa cháu.
Hôm nay ngày của cha, con ghi lại những tâm tình này để tạ ơn Chúa đã cho chúng con người cha gương mẫu, xin Chúa luôn giữ gìn cha trong tuổi già sức yếu và thấy đoàn cháu lớn lên trong tình thương và ân sủng của Chúa.
Lieuvh (Bài viết của L.m Giuse Hoàng Kim Toan Nguồn: VietCatholic)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét